Mùa Xuân Trên Đỉnh Tai Mèo
Người ta gọi đó là mùa đá nở hoa, khi những cành khô xám xịt rục rịch chuyển mình. Thế rồi, không một lời hẹn trước, bất chợt mùa đông bị xé toạc, khắp đất trời thắp lên những màu sắc tinh khôi. Mình đã đi qua Hà Giang biết bao lần chẳng nhớ, Xuân Hạ Thu Đông chẳng sót mùa nào. Ở xứ này, thời điểm nào trong năm cũng đẹp. Có mùa đẹp cô đơn, có mùa đẹp lãng mạn, có mùa đẹp tươi tốt. Mình thích cái cách những bông mận bông lê trắng tinh kiêu hãnh, làm bừng sáng cả dãy đá tai mèo sắc nhọn chập chùng.










Không biết đã bao lần, mình đứng bên bờ rào đá, len lén nhón chân nhìn vào khoảng sân của một gia đình H’Mong. Dưới mái hiên, lũ gà đang loanh quanh nhặt nhạnh, vài cánh hoa phớt hồng còn vương trên lưng. Ở nơi đầu núi này, hầu như trong sân nhà nào cũng có vài cây không đào thì lê, không lê thì mận. Mặc cho cái nghèo đeo bám dai dẳng, họ vẫn biết cách làm cho cuộc sống của mình trở nên tha thiết là tình. Cứ nghĩ, một chiều đầu năm, hoàng hôn nhè nhẹ buông sau núi, khói bếp chờn vờn trên mái ngói âm dương, và lũ chim gật gà trong chiếc lồng treo trên cành cây đang độ đượm bông, tự thấy lòng mình nhão mềm ra, chẳng muốn bước. Thời điểm chớm Xuân, tức là khi cái rét vẫn còn sắc ngọt, đám hoa dường như đậm sắc hơn cả khi nắng lên. Những bông bé xinh thoắt ẩn thoắt hiện sau màn sương dày, khiến cho người lữ khách phải dày công tìm kiếm, để rồi ngơ ngẩn phải lòng lúc nào không hay.



